Dù muốn dù không, sự xa cách và khác biệt văn hóa vùng miền vẫn tạo cho mình sự so sánh. Sơn La ngủ sớm. Sài gòn dường như chẳng bao giờ ngủ.
Nếu ở Sơn La, muốn ra chợ mua món gì sau 19h thì ...nhịn! Sài Gòn, nửa đêm về sáng vẫn còn người ta đầy đường.
Cái vắng vẻ ở Sài Gòn (nếu có) sẽ làm cho người ta lấy làm ngạc nhiên và có một chút thú vị.
Nhưng ở Sơn La, sự vắng vẻ làm người ta nhói lòng, nhất là vào mùa Đông, nhìn lên những ngọn cây trụi lá.
Tuy rằng, màu xanh của những ngọn núi xung quanh những con phố ăn thông nhau ngoạn mục vẫn làm lòng dịu xuống những khi buồn bực. Mình thỉnh thoảng, giữa Sơn La bao la rộng rãi, mát lạnh vẫn thèm, vẫn nhớ lắm cái chật chội ấm áp (tới nóng nực) của Sài Gòn. Thỉnh thoảng vẫn thích lén Xã kiếm một góc riêng (là ngồi bên bờ suối ngắm mấy chị người Thái trồng rau, nhìn suối chảy), lại hay xoay đầu coi Má đang ở phía nào trong miền Nam để mà nhớ mà thương mà thổn thức.
Và rồi, giữa trời chiều nay, màu xám tía của mây, xen vào màu vàng vàng của một vạt núi giữa màu xanh của lá rừng, mình đi bộ trên cây cầu, bên dưới chân cầu là màu vàng đục nhờ nhờ của nước suối đang ào ạt bởi lũ thượng nguồn, lòng bâng khuâng tự hỏi: Sài Gòn "lòe loẹt sắc màu" ơi! Bao giờ đi ngủ?
1 nhận xét:
Sài Gòn ĐANG NGỦ TRƯA nè bà kia :-))
Đăng nhận xét