Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Tặng bà xã thương yêu...

Không còn nhớ đêm qua đêm thứ mấy
Tay lả lơi, gối bên gối gọi mời
Nhịp tim chùng bỗng chốc lại chơi vơi
Sóng thương yêu vỗ dập dồn run rẩy.

Em ta ơi! Đêm này đêm thứ mấy?
Những thương yêu không thể nói thành lời
Chuyển ngữ thành từng đợt sóng hụt hơi
Lòng vẫn muốn vẫy vùng thêm, thêm nữa...

Này em ơi! Không cần biết đêm này đêm thứ mấy
Chỉ muốn cùng em bơi đến suốt cuộc đời...
Dù đất bằng dậy sóng, dù trời ngả nghiêng
Dù dòng đời hàng vạn kẻ đảo điên
Giữa lòng ta, em hãy ngủ yên!
Em nhé!






Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Của để dành


Tiểu sử của Lê Uyên Phương

Thông tin chi tiết
Lê Uyên Phương là bút hiệu người nhạc sĩ ghép từ tên chung của vợ
(Lê Uyên) và tên mình (Phương). Theo Lê Uyên Phương cho biết tên thật
của anh là Lê Minh Lập, sinh ngày 02 tháng 02 năm 1941 tại Đà Lạt. Vì
sinh ra vào thời kỳ chiến tranh nên giấy tờ hộ tịch bị thất lạc, nên Lê
Uyên Phương đã đôi lần phải làm lại giấy khai sinh. Và mỗi lần khai là
một lần tên anh bị viết sai bởi viên chức hộ tịch ! Khai sinh lại lần
đầu tiên tên Lê Minh Lập bị đổi thành Lê Minh Lộc. Làm khai sinh lần
thứ hai thành Lê Văn Lộc. Từ đó anh không đổi nữa, giữ luôn tên Lê Văn
Lộc làm tên chính thức trên giấy tờ.
Bắt đầu viết nhạc từ năm 1960. Khi viết nhạc anh lấy tên là Lê
Uyên Phương, và khi trình diễn cùng Lê Uyên, hai người lấy tên là cặp
song ca Lê Uyên và Phương.
Từ Đà Lạt đến, nhạc sĩ Lê Uyên Phương đã đem một luồng gió mới
đến cho âm nhạc miền Nam vào những năm mà cuộc chiến bước vào thời kỳ
khốc liệc qua các bài hát song ca cùng người vợ trẻ Lê Uyên. 



Giới trẻ
sinh viên, học sinh đã đón nhận cặp song ca này nồng nàn.
Vượt biên và định cư tại nam California. Sau 15 năm chung sống,
hai người đi đến đổ vỡ vào khoảng 84, 85. Họ có với nhau hai con gái là
Lê Uyên Uyên và Lê Uyên My. Sau một thời gian điều trị ở bệnh viện UCI (University Of
California in Irvine) Lê Uyên Phương đã về nhà người con gái lớn của
anh là Lê Uyên Uyên để sống những ngày bi thảm với một tình trạng sức
khỏe sa sút do căn bệnh ung thư phổi tàn phá. Và cuối cùng anh đã lại
được đưa lại bệnh viện này để trút hơi thở cuối cùng vào chiều thứ Ba
29 tháng 06 năm 1999, hưởng dương 59 tuổi. Ông ra đi trong niềm luyến
tiếc của mọi người yêu âm nhạc.

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Thiên hạ sợ chết, còn tôi sợ nhục

Đọc bản hợp đồng của ABBank, thấy dưới cuối có đề:
"Phiên bản tiếng Anh được xem là bản dịch của phiên bản tiếng Việt. Trường hợp có mâu thuẫn về nội dung giữa hai phiên bản thì phiên bản tiếng Việt có giá trị sử dụng."
Tôi lấy làm tự hào, vì anh ABBank thuần Việt và có tiếng nói.

Trót dại bấm vô sàn giao dịch vàng online: Goldenway Precious Metal, thấy bên dưới đề:
Nếu có bất kỳ sự không thống nhất giữa các phiên bản Trung Quốc và Việt Nam của Hiệp định này, phiên bản Trung Quốc sẽ được công nhận và áp dụng.

Tôi thấy nhục, nhục vì bị tụi Ba Tàu chó nắm đầu người Việt!

Thề đổ máu để chiến đấu tới cùng, tiêu diệt tụi Trung Quốc xâm lăng!


Sát Thát

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

Mưa ở Sơn La, nhớ SG

Mới đó mà đã mở quán được gần hai tuần. Hôm nào cũng có khách lai rai, những ngày mưa thì rất nhàn rỗi. heheh... Mệt chút nhưng luôn luôn có tiền để đếm. Mình bán quán thêm chừng 2 năm nữa chắc mình sẽ đanh đá, chua ngoa và chửi tục. Thôi, ráng mà kềm chế vậy! A di đà Phật! Xã Mèo càng lúc càng lười. Lười ăn, lười ngủ, lười hun chỉ siêng đánh bài trên mạng và làm việc, tới nỗi đau bao tử gần cả tuần lễ, bắt uống Stocgel đỡ đỡ rồi thì tới cái màn quên mắt kiếng! Nói vụ mắt kiếng thì nhớ Tí Heo, bữa nọ có 2 con ghệ đi với 1 thằng kép vô ăn phở cuốn. Tí Heo mắc chứng gì tự nhiên lấy mắt kiếng ra đeo, mình quay lại nạt: "Mày tháo mắt kiếng xuống chưa? Lưu manh giả danh trí thức hả mày?" Hơ hơ. Mắc cười thiệt. Con mình càng lúc càng cà chớn. Ngày nào cũng massage cho mình, tính tiền nữa chứ, nhưng để ngày hôm sau nó ăn leo lẻo các món mình bán. Động trời thiệt. Mấy nay mưa nhiều quá, người mình nhừ nhừ, tinh thần không sáng suốt cho lắm. Văn chương dở ẹc. Đành chịu. Bởi mấy hôm cuối tuần "tập kích" 3 hôm liền, chừng nắm tay nhau đi tập thể dục buổi tối vừa leo dốc thở hổn hển vừa cười khúc khích "kiểu này chừng chục năm nữa không biết đi nổi nữa hay không? - thì giờ nhịn đi!- nhịn được 1 tuần, làm 3 hôm liền kiểu này chết còn sớm hơn! - Đã vậy, vừa làm vừa canh con! Sợ nó chồm dậy hỏi thăm sao má với mẹ tập thể dục buổi tối chưa đủ còn tập lúc nửa đêm thì chết!".
Đời cứ vậy mà vui. Ngày cứ vậy mà qua. Yêu xã...
À, ngày hôm qua đứa học trò bị stress, giữa trưa gọi mình để trút mới ác chứ! Ngộ thiệt!
Mưa, lòng cứ nao nao nhớ Sài Gòn, có ai đó đang nhớ mình. Hihi

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Sầm Sơn





Lữ khách Sài gòn ghé Sầm Sơn
Giữa trưa trời nắng mới lơn tơn
Xấu ngày gặp 2 thằng mất dạy
Lái xe điện vòng vo thành phố
Giá ghi rõ ràng một khách mười kon ( xin tạm hiểu là 10K =10.000 đ)
Nó đòi 3 đứa thành 40
Lầm bầm tháng 7 thật tới non (tức chưa tới rằm tháng 7 mà phải cúng!)
Ức lòng nên dỗi với Sầm Sơn.
Đói bụng bèn ghé quán Hùng Vương
Vừa cơm vừa cá, thịt, rau muống
Hoa mắt nên thấy cũng thiệt ngon
Ăn xong gọi điện tìm khách sạn
Lên xuống 3 tầng mới nghỉ ngơi
Thẳng cẳng nằm khò cả một hơi
Tới 21h30 tối
Thức dậy lang thang cả 3 người
Xuống đường làm cho 3 tô cháo
Ngao nhỏ xíu mà cũng ngon
Rồi mới nắm tay dạo bãi biển
Sóng đêm vờn vỗ dưới chân người...

* Nói nào ngay, đến sáng hôm sau thức dậy, chừng đi tắm thấy biển Sầm Sơn ... xấu hoắc! Chỉ được cái không cho bán hàng rong nên sạch hơn biển Vũng Tàu. Hehe. Ở chơi 2 đêm, 3 ngày rồi dzìa Sơn La chuyển nhà, mở quán mì kiếm sống. Hết phin. Khi nào hưỡn kể tiếp!