Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011
Nhận ra
Gần đây, chiều đông, khí lạnh đặc quánh và lẩn quẩn, mình đi làm về, bước vào con hẻm nhỏ là "mùi đàn ông" nó sộc vào mũi vì đàn ông của nửa xóm xúm vô cái hẻm để vào sân cầu lông, lần nào cũng làm mình phát ói. Cả nửa tháng, mình cứ nghĩ đó là "mùi đàn ông", chừng tâm sự với Xã, Xã nói đó là mùi hôi của Nhím, mình khăng khăng cãi : "Không phải, là mùi mấy thằng cha hôi nách!".
Hic, hôm 2 đứa qua nhà hàng xóm ngó cái chuồng nhím, cha mẹ ơi, nó hôi đặc biệt, hôi khủng hoảng, lúc đó mới tin, mới nhận ra một điều: Té ra, mùi đàn ông là mùi Nhím! Hehe...
Hèn gì, mình có "ông anh" là Les, "ảnh" thêm 2 chữ HÔI HÁM vô cái câu mình mượn của Hoài Linh để nói về đàn ông là "cái lũ LÔNG LÁ, THÔ LỖ, DÂM TÀ, ĐOẢN HẬU".
Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011
Nhà Mèo sáng chế loại bánh mới -bánh MENGOCO
Đây là sản phẩm của một chiều Đông lạnh lẽo. Mình vừa đi làm về Xã Mèo nói : "Ng làm bánh cho P ăn!", mình nhìn Xã Mèo hỏi "Được rồi, Xã thích ăn gì?" - "Xã quậy bột, trứng và sữa lên rồi đem rán!".
Mình bỏ giỏ xuống, xăn tay áo lên, vô bếp. Mình pha nước vô bột mì, Xã đập trứng ra chén, mình quậy bột, Xã lại đổ sữa vào. Xong lấy cái nĩa đánh trứng cho bông lên rồi cho vô hỗn hợp bột mì + nước+sữa, lại quậy đều. Xã bắc chảo dầu, đợi dầu nóng, mình múc bột đổ từ từ vô chảo cho nó tạo hình tròn.
Đó, rồi mình đổ bột, Xã Mèo canh chừng gắp bánh ra, Ong Mập đứng chờ ...ăn xong còn đặt tên cho loại bánh này là bánh ME.NGO.CO! Vừa đổ bột, vừa chiên, vừa ăn luôn cho đến cái cuối cùng, 3 đứa nhìn nhau, mình nói: "Ủa, bánh ngon vậy mà không chụp hình hả ta?". Mình quay lưng dọn chảo xuống, Xã Mèo lấy chai tương ớt vẽ mắt mũi miệng cho Ông Mặt Trời, xong lấy máy tính chụp hình. Đoạn kết là Xã Mèo nằm lăn ra ngắm cái bánh, mình bảo "Thôi ăn đi!" - Xã Mèo "Không, P thích, để P ngắm! P k nỡ ăn!" (Chịu nổi không?).
Qua tới sáng hôm sau, mình nói gièm riết Xã mới chịu "xử" khi cái bánh đã lạnh tanh!
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011
Bác là bác cái làm răng? - Hài
Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011
SÁM PHÁT NGUYỆN
Sám Phát Nguyện I
Nay đến trước đài Vô thượng giác:
Biển trần khổ lâu đời luân lạc
Với sanh linh vô số điêu tàn
Sống u hoài trong kiếp lầm than,
Con lạc lõng không nhìn phương hướng,
Đàn con dại, từ lâu vất vưởng,
Hôm nay trông thấy đạo huy hoàng,
Xin hướng về núp bóng từ quang,
Lạy Phật Tổ soi đường dẫn bước
Bao tội khổ trong đường ác trược,
Vì tham, sân, si, mạn gây nên,
Thì hôm nay giữ trọn lời nguyền.
Xin sám hối để lòng thanh thoát.
Trí huệ quang minh như nhựt nguyệt
Từ bi vô lượng cứu quần sanh,
Ôi! Từ lâu ba chốn ngục hình,
Giam giữ mãi con nguyền ra khỏi,
Theo gót Ngài vượt qua khổ ái,
Nương thuyền từ vượt bể ái hà,
Nhớ lời Ngài: ” Bờ giác không xa”,
Hành nghiệp thiện cho đời tươi sáng.
Bỏ việc ác cho đời quang đãng,
Đem phúc lành gieo rắc phàm nhân,
Lời ngọc vàng ghi mãi bên lòng,
Cầu nguyện được sống đời rộng rãi,
Con niệm Phật để lòng nhớ mãi
Hình bóng người cứu khổ chúng sanh
Để theo Ngài trên bước đường lành
Chúng con khổ nguyện xin cứu khổ,
Chúng con khổ nguyện xin cứu độ,
Ngoài tham lam, sân hận ngập trời.
Phá si mê trí huệ tuyệt vời,
Con nhớ Đức Di Đà Lạc quốc
A Di Đà Phật thân kim sắc
Tướng tốt quang minh tự trang nghiêm.
Năm Tu Di uyển chuyển bạch hào
Bốn biển lớn trong ngần nước biếc
Trong hào quang hóa vô số Phật
Vô số Bồ Tát hiện ở trong
Bốn mươi tám nguyện độ chúng sanh
Chín phẩm sen vàng lên giải thoát
Quy mạng lễ A Di Đà Phật
Ở Phương Tây thế giới an lành
Con nay xin phát nguyện vãng sanh
Cúi xin đức Từ Bi tiếp độ.
Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011
Nhật ký tuần
Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011
Thử lò
Sáng sớm, tạm biệt con gái đi học xong tiếp tục vô giường trùm chăn ôm Xã... Đồng hồ reo lùa mình đi làm, Xã không cho tắm sớm, sợ mình nhiễm lạnh. Đành xức nước hoa đi làm. Hehe
Thần chú giải thoát thông qua sự thấy
Dòng đầu tiên: Om Padmo Ushnisha Vimale Hum Phat
Dòng thứ hai : Om Hanu Pasha Bhara Heye Soha
Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011
Chiện trong nhà
- Có đó Má, để con mang hình ra cho Má coi!
- Khỏi đi, để Mẹ tự khai!
- A, Má ơi! Mẹ có tấm hình gì mà Mẹ ghi xanh xanh đỏ đỏ ở phía sau đó Má!
Sau cơn mưa
Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011
Chuyện bao đồng
Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011
Thần chú giải thoát thông qua sự thấy
Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011
Món quà cho em
Mận xách cặp ra khỏi nhà, sau khi chào bà ngoại bằng kiểu lịch sự khách sáo. Nó hơi dỗi bà, bởi dạo này bà rất hay mắng nó. Mận vô tâm nên không để ý rằng những bữa cơm gần đây không còn xum xuê như trước. Bởi buôn bán khó khăn, ngoại không thu được tiền hàng, trong khi ba má Mận thì làm ăn xa, bặt đi cả mấy tháng nay không ai về thăm Mận.
Nó lủi thủi xách cặp đi, trong cơn tủi hờn, Mận không để ý rằng mình đã đến gần trường học. Tới cổng trường, Mận chợt thấy cái cổng trường sao nhỏ xíu, đến đáng ghét. Trường đông học sinh mà cái cổng chum húm, nhìn phát bực. Mận bước tới, đá vô cái cổng trường một cái bằng ức bàn chân cho khỏi đau và xả cái bực bội trong đầu.
Hai tiết học đầu dài lê thê với nó dù là tiết chủ nhiệm và cô chủ nhiệm cũng là cô giáo dạy Văn của Mận. Cô thấy Mận có vẻ lơ đễnh nhưng cô phớt lờ, bởi cô biết Mận cũng rất quý cô, nhưng hôm nay chắc con bé “có vấn đề”, cô nghĩ vậy. Trống ra chơi, Mận vọt ra khỏi lớp, không lẩn quẩn kiếm chuyện để trò chuyện với cô vài câu vu vơ và thi thoảng nhổ tóc bạc cho cô như mọi khi. Cô nhìn theo coi Mận đi đâu, thấy con bé ngồi bệt xuống góc sân ngay trước cửa sau của lớp, chỗ khuất nẻo ít có học sinh chạy qua lại. Cô lắc đầu, xách cặp xuống phòng hội đồng.
Mận ngồi thu lu, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, rồi hai dòng nước mắt bắt đầu tuôn, nó nhớ ba, nhớ má, nhớ chị. Hồi còn ở chung, má không hay rầy Mận mà chỉ lừ mắt thôi, Mận đã sợ té khói, nên Mận không khi nào làm Má buồn. Còn chị Hai, dù hai chị em hay cãi nhau, nhưng chị Hai cũng hay nhường nó, bởi tánh nó ngang bướng và còn ỷ mình là Út, hay nũng với Má, thế nào Má cũng lừ mắt với Hai, vậy là Mận hí hửng hỉnh mũi lên chọc tức Hai. Chiều qua, vì đi học nhóm nên Mận về muộn, về tới nhà, bước chân vô cửa là Mận hứng nguyên cơn mưa mắng của Ngoại, không nói được lời nào thanh minh. Mận ức lòng, Mận tủi thân nên nước mắt càng rơi nhiều. Có một cái bông vụ tự dưng lăn tròn tới bên Mận, Mận đưa tay quẹt nhanh gò má, cặp mắt đã sưng mọng đỏ hoe. Một cái đầu tóc tém đi ngang qua Mận, cúi nhặt cái bông vụ, Mận quay đi để tránh cái nhìn của tên kia vào gương mặt tèm lem nước mắt của mình. Tóc Tém đi qua rồi, chợt quay lại nhìn Mận lần nữa, làm Mận bối rối quay đi. Chợt Tóc Tém quay người, ngồi xuống bên Mận, lúc đó Mận mới biết Tóc Tém là con gái! Tóc Tém tự nhiên đưa tay lau nước mắt cho Mận. Mận nhìn Tóc Tém, mới thấy đôi lúm đồng tiền xinh thật là xinh, đang cười với mình, Mận ngượng ngùng cúi xuống , đưa mắt nhìn đôi giày bata, trắng sạch của Tóc Tém. Tóc Tém mở lời:
- Tui tên Ní. Bạn tên gì?
- Mận - Mận trả lời cụt lủn vì cổ họng đặc sệt.
- Sao Mận buồn vậy?
- Hổng sao hết.
- Mận chơi với tui nghen –Ní cố ý kéo Mận ra khỏi nỗi buồn.
- Cám ơn Ní. Nhưng tui không muốn chơi.
- Vậy tui ngồi đây với Mận nghen!
- Ừ -Mận trả lời dễ dãi, bởi thấy Ní thật dễ thương.
Hai đứa ngồi bên nhau, chừng như kéo dài buổi làm quen bằng sư im lặng. Một lúc sau, Ní ngứa tay, lại lấy dây quấn vào bong vụ rồi tung ra cho nó xoay tít. Mận ngồi ngắm Ní chơi, nó thấy tức cười nghĩ thầm “Con gái gì mà chơi đồ của con trai!”, Mận không khi nào tham gia với tụi con trai bởi mấy thằng nhóc trong xóm Mận, đứa nào cũng chửi thề như quỷ. Mận ghét lắm. Mận nghĩ “Miệng ăn đồ ngon không mà mở miệng ra tục tĩu thì thiệt là hư lắm” nên Mận không giao du với đám con nít ranh đó bao giờ.
Ní quanh quẩn chơi bên Mận như để canh chừng cho Mận đừng khóc nữa. Ní không hỏi lý do, nhưng sự hiện diện của Ní bên Mận làm cho Mận khuây khỏa. Nó không buồn khóc nữa mà lại thấy vui vui khi có Ní bên mình.
Kể từ đó, mỗi ngày Ní đi học đều ngang qua nhà Ngoại để rủ Mận đi cùng, nhưng không bao giờ dừng trước nhà Ngoại mà chỉ cần đúng giờ, là Mận chào Ngoại, xách cặp ra khỏi nhà quẹo qua con hẻm, y như rằng một lát Ní chạy xe đạp tới rồi dừng xe cho Mận leo lên. Đôi bạn cùng nhau đến trường, ngồi với nhau một lát, hoặc Mận ngồi ngắm Ní chơi những trò chơi “độc lập”. Bởi Ní cũng thích một mình như Mận, nhưng ở lứa tuổi của Mận và Ní, một mình mãi cũng có lúc chán, mà kiếm đến đám đông xô bồ lại không quen cho nên hai đứa thân nhau! Có hôm Ní mang theo hai cái bánh bao nóng hổi để tới trường hai đứa vừa ngồi ăn, vừa trò chuyện. Có hôm, Mận lén Ngoại, pha một lần hai gói mì ăn liền xong chắt hết nước sôi ra, xịt vô chút nước tương, sốt mayonaise và tương ớt rồi trộn lên, xắt 1 cây xúc xích vô đó rồi bỏ vô bọc. Ngoại thấy Mận lục đục dưới bếp thì tưởng nó ăn sang ở nhà, đâu có biết Mận xách mì nấu khô với đôi đũa lên trường ăn cùng “bạn hiền”.
Những lần ăn chung như vậy, Mận thấy Ní vui lắm, mắt nó sáng lên long lanh khi nhìn Mận, rồi gật gù ra chiều mì Mận trộn “ngon nức nở!” (câu Ní hay dùng). Hoặc những buổi trưa tan học, những giờ chơi nực nồng, đôi bạn cũng san sẻ nhau miếng nước lọc.
Hai năm sau, tình bạn cứ vậy mà nảy nở, lớn lên và sâu đậm dần. Ní gầy, dong dỏng cao, ngăm đen, còn Mận lại đậm người, cũng không trắng lắm nhưng lại khỏe khoắn, nhanh nhẹn. Đặc biệt đôi bạn chẳng bao giờ cãi nhau, chừng như giữa hai đứa chỉ có sự ngọt ngào, ân cần chăm sóc. Thậm chí, Ní ghét những gì mà Mận nói Mận ghét và ngược lại.
Thi cuối cấp, Ní và Mận động viên nhau vượt qua kỳ thi với những lá thư ngắn ngủi, không phong bì nhưng lúc nào cũng bắt đầu bằng câu “Mận thương” hoặc “Ní mun yêu quý của Mận”. Mận lúc nào cũng dài dòng, Ní lúc nào cũng ngắn ngủn mà đậm đà tình cảm. Tình cảm trong sáng đó, không mấy ai có được.
Đôi bạn đã thi đậu vào cùng trường cấp III. Tình bạn lại càng gắn bó, Ní đã thôi không còn chơi những trò của con trai. Hai đứa như hình với bóng từ lớp 7 cho đến gần hết 3 năm trung học.
Cho đến một ngày ... hai đứa không gặp nhau. Tối hôm trước, hai bạn còn chia tay nhau sau giờ tan học lớp Anh văn ở trung tâm. Sáng hôm sau, Mận đợi mãi không thấy Ní qua đón mình, lòng hoang mang lo lắng, không biết Ní có chuyện gì. Buổi trưa qua nhà thì thấy khóa cửa, Mận bật khóc ngon lành rồi Mận quay về ăn cơm với Ngoại. Ăn cơm chiều xong lại xin phép qua nhà Ní lần nữa. Thấy nhà Ní sang đèn, Mận mới dám kêu cửa, không phải Ní ra đón Mận với cái dáng dong dỏng và nhanh nhẹn mọi khi mà là Má của Ní. Mận gật đầu chào, bà mở cửa cho Mận vô nhà, Mận lo lắng hỏi:
- Ní đâu hả bác?
- Ní trong phòng nó kìa con. Đêm qua nó sốt tới 39 -40 độ, bác đưa vô bệnh viện, bác sĩ bắt nhập viện tới hồi chiều nay nó bớt nhiều rồi cứ đòi về, mới xong thủ tục xuất viện rồi mẹ con vừa về tới là con đến.
- Con vô với Ní nghen bác!
- Ừ, vô coi nó ngủ chưa, hồi nãy đi đường ghé ăn tô phở rồi về cho nó uống thuốc, thấy nó đừ lắm.
- Dạ.
Mận bước nhanh tới đẩy cửa phòng Ní. Ní của Mận nằm trên giường, bẹp dí như con tép kho. Mận thương bạn quá, bèn ngồi xuống bên cạnh giường. Tiếng cửa mở làm Ní tỉnh dậy, thấy Mận, mắt Ní sang lên. Mận cầm tay Ní mân mê.
- Ní khỏe chưa?
? Ní gật nhẹ
- Ní đỡ rồi mà.
- Ní làm sao mà bị sốt? - Nước mắt Mận rơi nhanh làm Ní quýnh lên, vừa lau nước mắt cho Mận vừa vỗ về
- Mận à, Ní không sao mà ! Ní khỏe rồi. Mận đừng khóc. Đừng khóc mà!
- Ní !
- Ơi ! Ní đây !
- Mai mốt không được bịnh nữa nghe chưa ?
- Ní biết rồi ! Ní không được bịnh nữa, kẻo người ta lo.
- Hứ ! Ai thèm lo cho Ní. Ghét ! Chắc lại nửa đêm ra ngồi ngắm sao 1 mình, nhớ anh chàng nào chớ gì ?
- Cái gì iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ?
- Tui nói có người ngồi ngắm sao nhớ ai đó, bộ không phải sao ?
Ní bật dậy, đứng lên khép cửa phòng rồi ngồi xuống bên Mận. Xoay người Mận lại, Ní nhìn vào mắt Mận
- Nghĩ sao mà nói tui nhớ anh chàng nào ?
- Thì nhớ anh chàng nào là nhớ anh chàng nào chứ sao ? - Mận cố tình trêu bạn.
Mặt Ní sầm xuống
- Mận về đi !
- Hứ ! Khi không đuổi người ta về hả ? - Mận làm già, lần đầu tiên thấy Ní dỗi mình Mận càng tức cười nên cố tình trêu.
- Ừ
- Tui về thiệt à nghen - Mận giả vờ đứng lên.
Ní không nói không rằng, chụp tay Mận kéo lại, mất đà, Mận té luôn lên người Ní, Ní tiện thể nằm lăn ra giường. Rồi Ní đặt lên má Mận một cái hôn thăm dò, giả như vô tình.
Mận đỏ ửng mặt mày, cảm giác gò má mình vừa chạm phải một cục than. Ní nằm yên coi phản ứng của Mận ra sao. Mận không tránh ra khỏi Ní mà dụi đầu vào vai Ní.
Ní nghe như máu cuộn khắp châu thân. Ní vòng tay, ôm lấy lưng bạn. Lúc đó, Mận mới khẽ lăn xuống khỏi người Ní. Đôi bạn nhìn nhau, mắc cỡ, ngượng ngùng không nói được điều gì. Mận lại dụi mặt vào vai Ní một lần nữa. Ní sung sướng ôm chặt lấy Mận, đặt môi mình lên trán Mận. Lần này, Mận ngước lên. Môi họ chạm vào nhau…
Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011
Tỉnh giác khi bị hạ nhục
Phật hành xử thế nào khi bị người khinh chê, xem thường?
Thời Phật còn tại thế, Ngài đã bị rất nhiều kẻ ngoại đạo công kích, đàm tiếu, cố ý hạ thấp giá trị giáo pháp Ngài phát minh và đề xướng ra để tiêu diệt đạo Phật - và Phật đã hành xử thế nào khi gặp những trường hợp tổn thương tinh thần như vậy?
Trong kinh điển nhà Phật có thuật lại rằng: "Ngày kia, có một Bà La Môn thỉnh Ðức Phật đến nhà để thụ trai cúng dường - nhưng thực tâm người này không tốt đẹp cung kính như vậy. Vì thế, khi Phật, y theo lời thỉnh cầu, đến nhà thì Bà La Môn này liền mắng vào mặt Phật với những lời lẽ bất kính. Ðức Phật đứng lặng yên, không nói một lời nào. Ðến khi hả giận, tên Bà La Môn vênh váo hỏi:
_ "Sao, ông Cồ Ðàm, ông nghĩ thế nào, những lời ta nói đều đúng cả chứ?"
Phật không trả lời câu hỏi ấy, Ngài chỉ điềm nhiên hỏi lại:
_" Này Bà La Môn kia, nếu nhà ngươi đem một món quà nào đó tặng cho người, nhưng người không nhận thì ngươi tính sao?"
Tên Bà La Môn đáp ngay: "Thì ta đem về lại chứ sao? "
_ "Cũng vậy, những gì ngươi tặng cho Ta lúc nãy, Ta không nhận, thì những lời ngươi nói sẽ trở về lại với ngươi; cũng như có kẻ ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt ấy không chạm được tới trời mà trái lại rơi xuống đầy mặt kẻ phun nó."
Với những lời lẽ ôn tồn thấm thía ấy, Phật đã khiến tên Bà La Môn xấu hổ, cảm kích và quì phục xuống chân Ngài xin sám hối.
Ðó chỉ là một trong những phương pháp xử thế thật giản dị nhẹ nhàng của Phật để cảm hóa những kẻ ngoại đạo, và Ngài đã thành công tột bực trong cách giáo hóa độ nhân; tuy nhiên đối phó với những người không thân hay đối nghịch chúng ta dù sao cũng còn dễ cư xử; Phật dạy thêm rằng cư xử hay ứng phó nghịch cảnh với chính những người thân yêu nhất, tin tưởng nhất của chúng ta mới thật là vấn đề.
Quả đúng vậy, thông thường chúng ta không còn quan tâm mấy nữa đến những cảm xúc, ý kiến hay tư tưởng của những người thân yêu nhất của chúng ta, vì chúng ta thường quan niệm rằng "biết nhau quá rồi còn gì; thân nhau quá rồi còn gì, hiểu nhau quá rồi còn gì v.v."; nhưng thực ra, các bạn của tôi ơi, chúng ta chưa chắc đã thấu hiểu hết và rõ ràng những cảm xúc của người thân dù họ đang sống bên cạnh chúng ta. Con người tầm thường có một tánh xấu khó diệt trừ là "có mới thì nới cũ"; khi nắm chắc được một vật gì đó trong tay rồi, dù vật đó có qúi giá như kim cương vàng ngọc đi chăng nữa, thì tâm lý kẻ sở hữu đó, một thời gian sau ngắm nghía mãi rồi cũng chán lại háo hức đi săn lùng một báu vật khác; ngay cả một giai nhân tuyệt thế, chỉ qua ngày hôm sau là đã phai bớt đi vẻ diễm lệ của mình trong mắt tình nhân; huống chi chúng ta lại hằng ngày đối diện và trao đổi với những người qúa thân như chồng vợ, con cái, bạn bè v.v. , phải không? Những người này là sở hữu của chúng ta rồi, không cần phải với tay ra là đã hiện diện nên chúng ta quá quen mặt đến độ nhàm chán, khinh thường, không cần tìm hiểu quan tâm đến họ nữa, và có khi vì vô tình hay cố ý, chúng ta đã nói, đã hành động, đã cư xử thiếu ý thức, kém tế nhị hiểu biết, có khi tàn nhẫn, phũ phàng khiến người thân chúng ta đau đớn, tủi hổ vì cảm thấy bị va chạm nặng nề hay bị sỉ nhục, tổn thương danh dự, tự ái. Tư tưởng đó thực qúa khinh suất, nông cạn, lệch lạc và nguy hiểm đến độ chúng ta sẽ tự mình đánh mất đi hạnh phúc thực sự đang nắm trong tay.
Trong Kinh Bổn Sanh Bổn Sự 83, Ðức Phật dạy:
"Một người bạn, khi cần thiết để giúp đỡ ta, chỉ bước bảy bước là có mặt.
Một người đồng lý tưởng thì bước mười hai bước để đưa tay ra nắm lấy chúng ta.
Một người sát cánh với chúng ta suốt hàng tuần, hàng tháng là ruột thịt.
Còn người nào bước sánh cùng chúng ta lâu hơn nữa thì đã hoà lẫn vào chúng ta.
Nói như thế, Ðức Phật ngụ ý rằng chúng ta nên cẩn trọng khi giao tiếp với mọi người chung quanh chúng ta, đừng khinh thường xem nhẹ một ai, và nhất là đừng bao giờ lãng quên bỏ rơi người đang có mặt cạnh chúng ta, người đã từng chia vui xẻ buồn, giúp chúng ta khi hoạn nạn ốm đau hay đã từng đi cùng chúng ta một đoạn đường đời nhiều gập ghềnh trắc trở. Chúng ta nên chú ý lời ăn tiếng nói, hành động, thái độ của chúng ta để không làm người thân hay bạn của chúng ta cảm thấy đau lòng, tủi hổ hay uất hận. Ðừng bao giờ nghĩ rằng là đã quá thân thì không cần gì phải cẩn trọng; theo cá nhân tôi, càng thân bao nhiêu thì chúng ta cãng nâng niu gìn giữ bấy nhiêu để ôm trọn và hưởng tận Chân Tình người đã dành cho chúng ta, để không bao giờ chúng ta phải ân hận tiếc nuối là đã có lần chúng ta vuột mất đi hạnh phúc.
Tôi xin kể cho các bạn nghe chuyện của riêng tôi, đã lâu lắm rồi, nhưng cho đến giờ nhắc lại, tôi vẫn cảm thấy buồn và đau dù đã biết tất cả đều vô thường, nhân quả.
"Ngày xưa, tôi có một người rất thân, thân đến độ chuyện to chuyện nhỏ gì tôi đều muốn kể cho bạn mình nghe, người ấy có vui buồn gì tôi đều muốn chia xẻ, người ấy cần gì, tôi đều cố gắng giúp đỡ dù khả năng tôi rất hạn hẹp; tóm lại tôi vui khi bạn tôi cười, tôi khổ khi bạn tôi buồn. Tôi trân trọng, gìn giữ và bảo vệ tình bạn của chúng tôi tận cùng, tôi chịu đựng những cơn buồn vui bất chợt của bạn và hy vọng tình cảm chân thật của tôi sẽ giúp bạn đứng vững trên đường đời hơn, khiến bạn hiểu rõ tôi hơn. Tuy nhiên, điều đó không biến thành sự thật mà trái lại, bạn tôi, không hiểu vì sao, đã tàn nhẫn cắt đứt tình bạn lâu năm đó thật vô lý và phũ phàng, kém tế nhị. Thực sự, cảm giác của tôi lúc đó, không trách không giận hờn gì, tôi chỉ cảm thấy một nỗi đau, thật đau, một nỗi buồn, thật buồn trào dâng xâm chiếm tâm hồn tôi và nỗi đau buồn đó to lớn đến độ nó làm tôi thản nhiên dễ sợ; hình như sự tổn thương tinh thần đó làm tê liệt cảm giác của tôi và tôi chợt bình thản lạ kỳ. Tôi không tìm hiểu lý do và cũng không cần tìm hiểu để làm gì; cho đến bây giờ, tôi cũng chẳng hiểu vì sao; nhưng có một điều tôi học được trong sự đỗ vỡ đó là "thái độ và tư cách" của con người khi giao tiếp với nhau, làm thế nào để nuôi dưỡng tình cảm lâu bền hơn, để tránh làm tổn thương danh dự, tự ái và tình cảm của người hơn, và để cảm nhận hạnh phúc thực sự là "� Ðây, Ngay Giờ Phút Này".
Tôi nhớ trong một cuốn băng giảng, Thầy Nhất Hạnh có nói thế này: " Chúng ta thương một đứa bé ngoan ngoãn, dễ thương là một chuyện quá dễ; chúng ta thương được một đứa bé hư hỏng, xấu nết, khó dạy hay không mới là khó." Tôi còn thêm rằng "chúng ta tha thứ cho kẻ nghịch chúng ta là một điều có thể dễ làm, nhưng có quên được sự va chạm tổn thương danh dự và tình cảm do chính người thân yêu tin tưởng nhất gây ra cho chúng ta thì quả là thật khó."
Tóm lại, trong khoảng mấy mươi năm sống giữa cuộc đời này, không ai trong chúng ta là không tránh khỏi lỗi lầm, mỗi một thất bại là một kinh nghiệm; song, chúng ta phải cố gắng tu tập theo lời Phật dạy "tỉnh thức trong từng phút giây để cư xử, hành động đúng đắn; đem thương yêu chân thật đến với tất cả chúng sanh để cùng chung sống hoà bình an lạc; quán chiếu định luật Vô Thường và Nhân Quả để diệt trừ bốn tướng ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả; và triệt để thẩm thấu Niết Bàn Ðại Lạc Hiện Tại."
Chúng ta sẽ hành xử như Phật đã hành xử khi bị người khi dễ, xem thường là dùng Nhẫn Nhục, Ðức Ðộ và Trí Tuệ để cảm hóa người và đó cũng là ba món thuốc giải độc để giải trừ chuyển hóa độc tố Tự Ngã của chúng ta để hiểu nhau hơn, thông cảm nhau hơn, thương yêu nhau hơn, cẩn trọng nhau hơn và nhất là "đừng bao giờ phải thốt lên lời hối hận ". Thế thôi!
"Không có gì quý hơn Giải Thoát và Giác Ngộ. "