Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Khúc khích

Ngày đầu tuần, đuối luôn. Về tới nhà, ăn cơm trưa xong, chải răng xong bèn lên giường ôm nhau (Trời lạnh 12-13 độ, thiệt tình không muốn làm chuyện gì, ngoài cái chuyện ...đó cho ấm người!). Tí Heo mới hỏi chứ
- Trên đời này có con chim phượng vũ không hả Mẹ?
Mình nhìn Xã
- Có, trong túi Mẹ nè! (Vì Tí Heo có cái tật hỏi rất nhây đến bực mình cũng chưa thôi).
Tí Heo hỏi tiếp
- Chim phượng vũ có biết nói tiếng người không Mẹ?.
- Có, nó biết nói "Má mày Cốm!" nữa!.
Xã rầy Tí Heo "Con đó, toàn gây sự cho Má bị mắng không à!". Tí Heo cười khành khạch. Mình với Xã nhìn nhau cười, thì thầm
- Có lúc chim Phượng vũ tức quá còn biết chửi "Đ.M mày Cốm!".
Xã cười
-Đ thì Đ, chứ đừng có chửi, nó nghe, nó biết!.
Mình chụp lấy cơ hội liền
- Được Đ hả?
- Hên -xui.
Mình gặng lại
- Được Đ phải không?
- Được!
- Nhưng mà mình dùng từ gì cho nó nhẹ nhàng, có văn hóa đi, chứ Đờ, rồi Đờ nghe kỳ quá!
- Thu thuế.
Mình bật cười khành khạch
- Không lẽ mỗi lần chửi nó là "Thu thuế Má mày!" nghe không phù hợp ngữ cảnh!.
Hai đứa ôm nhau cười ra nước mắt để rồi giấc ngủ trưa qua đi nhẹ nhàng với nụ cười trên môi.

Không có nhận xét nào: