Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Yêu...


Yêu là phải vậy sao? Yêu là mất ngủ khi giận hờn? Là nhói tim khi dỗi? Là chỉ ao ước được có nhau ngay lúc này để tay siết, môi ghì, để tim đập, thân run…
Sau một đêm hờn dỗi, mình nghĩ mình đã có thể quên người ta mà rồi tới trưa, “Người k biết dỗ dành” kia vẫn im re. (Mình tức dễ sợ!). Mình cũng ráng “lạnh lùng” nhắn một cái tin “vô duyên” chúc người ta như trước đây. Người ta trả lời, mình lại “giả điên” khách sáo, người ta phát hiện ra liền! Rồi người ta “nhân dịp” đó để “mắng” mình là “ĐỒ NGỐC”. Nhưng sao tiếng đó lặp lại tới 3 lần, mình nghe như ngta ở kế bên mình, môi kề má mình mà âu yếm 2 tiếng đó. Tim mình nghẹn lại, có cái gì đó chực trào dâng trong lồng ngực. Mình nhận lấy niềm hạnh phúc đang lâng lâng…
Vậy là hết giận, hết hờn, hết dỗi…
Trời ạ! Có ai như mình không? Mình đâu còn nhỏ nữa? Hơn nửa đời người được 3 năm rồi mà khi  YÊU thì vẫn còn NGỐC đến như thế ư? Tại sao lại có người làm cho mình RUNG ĐỘNG & YÊU THƯƠNG nhiều đến vậy? Mình đã từng sống trong niềm TUYỆT VỌNG, đã ĐAU ĐỚN vì những DỐI GIAN, RỜI BỎ… Mình đã từng nghĩ mình chẳng thể nào yêu thêm một ai được nữa… Mình đã tập QUÊN khi đến với những người khác…Dù chỉ 1 lần. Rồi “người k biết dỗ dành” này lại “nhảy xổ” vào cuộc đời mình một cách nhẹ nhàng như mây như khói, như sương mờ lãng đãng… Vậy mà lại có thể làm cho mình rung động, tim mình từ chỗ rung nhè nhẹ tới chỗ … lắc lư luôn. Quỷ quái thiệt!
“Ghét” quá trời! (Mà cũng nhớ quá trời)… W ơi!

Không có nhận xét nào: