Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Vui - Buồn ký sự


Vui, có một vài niềm vui
Sau những ngày “k thấy mặt nhau”, việc đầu tiên của bạn là phone cho mình trên đường trở về, nói chuyện thật lâu như là “bù lỗ” cho mình vì đã “bỏ” mình mấy ngày vậy! Kế tiếp là vào blog của mình coi mình viết cái gì trong đó. (Một động tác rất …W, mình thích, thích lắm cái động tác đó vì cứ như bạn đọc được ý nghĩ của mình vậy. Mình viết lúc này là để trải lòng một phần, chín phần còn lại là để cho bạn đọc, để che đậy một cách lộ liễu những lời mình không thể nói ra bằng lời với bạn. Những ngày k gặp nhau, lòng mình dậy sóng rất nhiều.
Nhưng “Thôi ta đứng lại nhường đường em qua…” có lẽ nó hợp với tính cách của mình hơn.
Hãy cứ biết rằng mình thích bạn và “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề” của Hồ Dzếnh là một chân lý.
Mình cứ phải trốn chạy chính mình, trốn chạy nỗi dằn vặt khốn khổ trong tim mình. Mình thích cái thú đau thương nên tự mình làm khổ mình thôi. P làm mình bực, bạn chia sẻ và k nói chi nhiều, có lẽ vì bạn biết cái tính mình nó cứ thích nhai nhai chính mình như thế, tự giải quyết rồi mới chia sẻ sau. Mình cần tĩnh lặng, mình nạt con, bạn cũng nhẹ nhàng nhắc nhở.
Mình nhớ bạn, nhớ gương mặt đỏ nhừ của bạn ((dù là qua sự lọc của thằng Skype trên đường truyền)) khi đọc truyện kd mình viết. Mình nhớ rất rõ là mình đã cười khoái trá ra sao khi thấy sự xấu hổ rất ư …con gái của bạn. Mình ghẹo để được thấy nét thẹn thùng đó của bạn. Thương quá chừng.
Sáng nay, 21.5, là sinh nhật của Tri âm tri kỷ của mình từ hồi lớp 9. Mình mỉm cười 1 mình khi nhớ tới bạn, k so sánh nhưng có sự tương đồng của 3 con Ngựa. Cứ ngang ngang thế nào ấy. Mình thực sự đang rất vui và hạnh phúc khi nghĩ đến Bạn và cô ấy.)
Buồn, có rất nhiều nỗi buồn
Ly rượu đầy mà k ai cùng cạn thì nhìn nó cứ thấy “ghét ghét” thế nào ấy bạn nhỉ? Người ta uống rượu cứ phải chia tour, xoay vòng vì có như vậy nó đỡ ngán này, nó có cảm giác “chia sẻ” này.  Chao ơi! Vậy mà mình đi đám giỗ, bạn biết k, ngồi cạnh Sếp to nhá. Mà mình nao nao trong dạ, cái uất ức nó làm mình nổi điên trong lòng, vậy mà bỗng dưng bạn nhắn tin, cứ như có cái gì nó xui khiến. Mình chợt đè nén một cách ngoan cường. Mình ăn không vô mà cứ ngồi nhỏ nhẹ cười (nó ngược lắm với cái tính 3 trợn thường trực của mình), Sếp to vừa (Trời, viết tới đây mới sực nhớ ra hôm qua mình ngồi giữaSếp to và Sếp to vừa mới ghê! Thế mới biết, lúc ăn nhậu thì “coi Trời bằng vung”, hèn chi mà Sếp nhỏ cứ nhìn mình một cách thèm thuồng, hí hí . “Chả” thèm cái chỗ mình ngồi áh, vì Sếp to vừa rất chi là “xinh gứa” (dù đã có chồng & thằng 2 con trai to vật vã) cứ ngồi phụ họa với Sếp to gắp thức ăn cho mình.
Nhìn cái chén đầy tú hụ mà cái nướu mình nó ê ê, thế mới điên! Bia thì cứ rót đầy, mình pha tỉ lệ 2:8 với pepsi, uống nó ngọt, chao ơi mềm môi! Hên là k ai chê trách gì vì Sếp to hôm nay k uống, mình lại đang k vui nên uống trong khẽ khàng, chứ thường thường mình vui là “lựu đạn” quăng liên tục, k ai ăn uống gì được với mình vì cứ phải bụm miệng mà cười kẻo rớt răng giả!
Kế, món tôm hấp bia, nó "bẹo gan" mình quá. Thôi thì “đái công lập tội”, ủa quên “lấy công chuộc tội”, mình ôm nguyên thau tôm hấp, lột từng con sạch sẽ, đưa vào chén từng người khắp cả bàn. Lặp lại 2 tua, ai nấy cười mãn nguyện. Hí hí.
Mình nhớ hôm kia lúc mình chở Việt kiều đi khắp thành phố mua đồ cho hắn gửi về quê và xách qua 
Canada. Hắn bảo: “Hôm nay O được đi khắp nơi trong thành phố luôn rồi: Q1, Q3, Tân Bình, Bình Thạnh, Q5, Q6, Hóc Môn…đã thiệt”. Mình cười ghẹo: “Vậy là hôm nay đi với R là O được “thả mãn” luôn hén! Mà gứa nào đi với R cũng được thả mãn vậy hết áh!”. O cười, đánh vào vai mình!
Tối kia, đưa O vô khách sạn ngủ, kiếm chuyện gác đùi gác cẳng mình mà sao người mình nó đơ như cây cơ vậy, k có chút cảm giác nào vì thường là cảm giác ngay lần đầu chứ hôm về Tiên Thủy cũng ngủ chung mà đâu có chiện gì.
Vậy nên, sáng qua mình vô khách sạn đón O đưa về Bình Thạnh trở lại. O hỏi: “Sao k gọi điện cho SL đi!” Mình nói “Gọi chi, ngta có ng yêu rồi mà!” O nói “Gọi hỏi thăm thôi”. Mình nói “Hỏi thăm gì nữa, hôm qua tạt về nhà có chat một lúc rồi mới đi mà!” -  O vỡ lẽ: “À! Hèn chi 10g mới vô!” . Mình cười mà nao nao trong dạ.
Trước khi ăn sáng thì P gọi làm cho mình tức nghẹn, O hỏi có chuyện gì mà mặt R xanh lè vậy? (mình cũng mới biết cảm giác đó lần đầu, mình cũng k ngờ sắc mặt mình thay đổi trầm trọng đến nỗi mà O thấy biết). Ăn xong chia tay O ở siêu thị, mình về đi đám giỗ. Đám giỗ xong ngủ trong phòng cúp điện để biết thế nào là tắm hơi. Thức dậy, gọi điện cho …SL, 8 gần nửa tiếng. Tắm táp, đón con xong đi ăn với O. Về, mình ngồi trên xe, O đứng dưới dất, O ôm mình, dặn cố gắng giải quyết việc tình cảm cho rốt ráo. Mình ừ.
Về lau phòng  và tranh thủ tắm trong khi chờ máy khởi động. Đang 8 với SL thì P gọi nói nhớ mình, mình bảo thôi P nên xem lại tình cảm của P đi, xác định cho rõ ràng để đừng tự làm khổ mình và làm R thấy k yên tâm. P nói vậy để P tự xem lại, mình ờ, P cúp máy. Dấy lên một chút xót xa nhưng bực vì phiền lòng nhiều hơn Quay sang hỏi SL coi Nhớ Huế chưa, bảo chưa, mình gửi đường link, được 1 trận cười no nê khi thấy SL đỏ hết cả mặt. hí hí. (Sao lúc này hay cười nham nhở vậy k biết?).
Đêm buồn phố thị (chứ k phải “Đêm buồn tỉnh lẻ” nha!) báo hại sáng 7h15 mới dậy đưa con đi học. Quay về, cái máy tưng tưng , xử lý tới giờ mới gõ được nè.
Gõ để xả stress, k thì điên mất. Há há, tới đây nhớ hôm qua có người đòi điên với bài Nhớ Huế của mình, hà hà.
“Nghĩ tới ngày thi, tương lai thúc hối…rồi nghĩ tới W, nghĩ tới một điều R k dám nghĩ…” hì hì
Ủa mà sao những nỗi buồn của mình bỗng chốc thành niềm vui? Yêu hả ta? 
Tuyệt
Nhớ lại vẫn thấy bồi hồi vì những câu thơ SL gởi cho mình lúc đi Huế:
Sáng mai thức giấc
Nhìn quanh …1 mình
Ngoài hiên nắng lóe
Đàn chim giật mình,
Biết lời tỏ tình…
Đã có người nghe…!
Thôi nha R!
Bối rối

Không có nhận xét nào: