Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Những mùa Vu Lan bất chợt


Chiều vô chùa ngồi đợi giúp các cô, mưa to quá. Ngồi vừa niệm Phật vừa ngắm mưa một lúc tự dưng lòng bắt đầu nghĩ lan man, đêm qua viết về Má nên bất chợt giờ này nghĩ về Má...
Ngày còn con gái, khi gia đình sa sút, ba mẹ con về cái nhà ở giữa nghĩa địa, bước chân vô nhà nhìn lên trời thấy lỗ chỗ nắng dọi, ban đêm trăng sáng thì ở trong nhà cũng thấy sao. Rồi mình mua nhựa đường (hắc ín), trời vừa sáng, mình leo tuốt lên nóc nhà, dọ dẫm, loay hoay tới nắng lên với bao la là lỗ mọi trên mái nhà. Vừa làm vừa nghĩ bụng nhà có 2 thằng con trai để làm gì? Chỉ ăn rồi phá hoại, còn đòi chia của. Mình được cái tiếng "Nữ sanh ngoại tộc" càng nghĩ càng thấy buồn. Lúc đó, thương Má lắm. Mình vừa tốt nghiệp 12, chờ thi Trung Cấp, cuối tuần tranh thủ qua phụ dì Ba, thật ra hành nghề xe ôm, chở đá lửa ra tới chợ Kim Biên cho dì. Và thu nhập thì đủ cho mình tiêu dùng lặt vặt, phụ với Má 30kg gạo/ tháng. (1 ngày 3 má con ăn 1kg). Rồi chừng mình ra trường, đi làm, hàng tháng vẫn phụ Má 30kg,  đưa thêm Má 300K/ tháng tiền chợ. Ba về, bán bánh bao một thời gian, để cái xe, cái chỗ bán lại cho Má rồi Ba lại đi. Mình đi làm về, 15h chạy đi lấy bánh bao về cho Má, ngủ một giấc rồi dậy ăn uống, tắm rửa, coi phim hoặc ngồi với người yêu xong chừng 19-20g lại đạp xe ra với Má. Ngồi tới khuya với Má vì 22h là Má về. Thương Má nhất là những đêm trời mưa, bán chậm, Má k buồn nhưng nét mặt nhẫn nại và chịu đựng của Má làm mình xốn xang trong dạ. Hai Má con về, má đạp xe bánh, mình đạp xe đạp theo sau. Mình k quen đạp xe 3 bánh, có lần dụ Má cho mình chạy thử (mới biết cái xe bánh đạp nặng ỳ, giờ nghĩ lại thương Má không biết nói sao cho vừa), chợt thấy trên đường có cái gì đen thui nằm vắt ngang như con rắn, mình la lên : Í Má ơi! con rắn, để con cán nó! Mình lạng quạng làm sao mà cái xe lật ngang, tủ kiếng suýt tí nữa thì tan tành. Má cười hì hì chớ k la. Mà mãi về sau Má cứ nhắc mãi vụ đó. Xấu hổ thiệt!

Ăn cơm của Má không hà, lại đạp xe đạp đi làm, bao nhiêu lương hướng sau khi tiêu xài mình mua vàng đeo và cho bạn bè mượn! Má chưa bao giờ hỏi xem lương mình bao nhiêu... Gần lập gia đình, mình bàn với Má để con bán gà ác tiềm thuốc Bắc. Kiếm Ba học tuyệt chiêu xong về hí hửng mua nguyên vật liệu tiềm gà bán, Má k nói chi chỉ cười dù mình ra xe bán bánh bao và gà ở gần nhà thì hàng đêm k phụ Má được... Bán được chừng tuần lễ, dân ở đó k biết ăn gà và mình thấy bàn tay của chị chủ tiệm gà sống giống y như bàn chân gà (vì ngta làm gà bằng cách chọn chúng xong nhúng gà còn sống nhăn vậy vô nước sôi, rồi kéo lên vuột lông nó, giao cho mình về mới mổ ruột làm sạch để tiềm, chị chủ tiệm gà bị phỏng nước sôi ((mà sao chị k sợ?
)), mình sợ quá nghỉ bán luôn
. Lại ra với Má hàng đêm...
===//===
(Có lúc, con nổi máu phong lưu đi chơi qua đêm, xin Má là Má cho liền, tới nỗi con đi riết rồi con về hỏi Má có chút hờn dỗi: Má! sao con đi chơi qua đêm mà Má k la rầy con gì hết vậy? Má k sợ con hư hả? Má cười, nói Má tin con. Có vậy thôi mà con hình thành nên một nếp nghĩ: Ai tin con sẽ không bao giờ phải thất vọng.
Má hay cười con vì con hay làm thơ và viết linh tinh, chị Tư thì hay viết văn. Hai đứa con gái tối ngày cứ gặp Má, thấy Má vui là hè nhau đọc tác phẩm của mình cho Má nghe. Má nghe xong hay than TRỜI vì tụi con "tra tấn" Má bằng thơ con cóc, bằng văn chương ngây ngô buồn cười... Sau này, mỗi lần Má nghe CE con kêu "Má....á...." bằng cái giọng nhão nhoẹt là Má "đón đầu" bằng câu: "Rồi à! chuẩn bị tra tấn tui à!"
(Bài thơ đầu tiên và duy nhất con viết tặng Má trong mùa Vu Lan bây giờ con k biết ở đâu nữa, con nhớ mấy câu...
" ...Tay Mẹ dìu Mẹ xách cặp cho con
Mẹ về rồi con khóc đến mỏi mòn
Vì con sợ k còn nhìn thấy Mẹ
Mẹ lắng nghe những điều con san sẻ
Những thương yêu chan chứa chẳng nên lời
Những tình thương và khát vọng không nguôi
Mẹ nung nấu đặt vào con tất cả
Cám ơn Cha vì sự ra đi biền biệt
Để cho con có thêm điều được biết
Ấy là lòng của Mẹ quá bao dung...
Con sợ một điều con chưa bao giờ dám nghĩ
Ấy là ngày con không còn nhìn thấy Mẹ,
Đó là điều bất hạnh cho con, Mẹ ơi!
(Vu Lan năm 1998))
===//===
Mình gần lập gia đình, Má cứ cuống cuồng, trăn trở, mình ôm Má hỏi sao con thấy Má cứ lo cái gì vậy? Đám cưới 2 chị em cùng 1 tháng, cách nhau có 9 ngày, Má tủi thân là Má nghèo quá, k có gì làm của cho con. Mình bèn đi mua cho Má cái áo dài thiệt đẹp nói là để Má ngồi sui, mua cho Má đôi bông dĩa đá cẩm thạch nhận vàng Má thích, và đưa Má 2 chỉ vàng, dặn Má chừng đám cưới Má cho con để H khỏi coi thường Má của con...
Trước ngày cưới, Má dặn con:
1. Vợ chồng đóng cửa bảo nhau.
2. Không bao giờ được nói động phạm tới cha mẹ của nhau.
3. Vợ chồng đầu ấp tay gối thì đừng động tay động chân.
Câu thứ nhất Má hay nói: Tao với Ba mày cãi lộn thì ra công viên Tao Đàn, cãi nhau đã rồi về.
Câu thứ hai, Má dặn: vợ chồng thì vai vế ngang nhau, còn cha mẹ của nhau là bậc trên trước, phải kính trọng.
Câu thứ ba, Má hay nói: Ba mày chưa bao giờ tát tao cái bạt tai nào... dù nhiều khi ổng to tiếng hay vợ nọ con kia...
(Có phải vì vậy mà Má 1 mình nuôi 4 đứa con, chịu đựng những gian lao khổ sở mà k đòi li dị? k bỏ Ba k hả Má?)
==//==
Cưới xong, con quá thất vọng về người mà con trót thương yêu, trót lấy làm chồng vì sau 3 ngày đầu tiên sau khi cưới (tức sau khi phản bái xong) là chồng con lộ hình liền! Sáng thức dậy muộn, xuống ngồi cà phê tới trưa lên ăn cơm cầm theo một cọc truyện kiếm hiệp chừng 5-7 cuốn (1 bộ), ăn xong vô giường nằm ngủ khò, con đi làm, 15h chồng con dậy luyện kiếm hiệp tới chừng con về...Cuối tuần, con về, k dám nói với Má chỉ ôm Má mà khóc lần đầu sau khi con lấy chồng và cũng là lần cuối con khóc trước mặt Má.
Hai năm sau, Má về ở với anh Hai sau hai năm sống với vợ chồng con cái con như một vú già... Con thiệt tệ, phải không Má?
Sau khi hôn nhân con đổ vỡ, con ít gặp Má, nói đúng ra một phần cũng vì bận rộn, một phần con gặp Má thì thấy buồn lòng hoặc vì con k muốn thấy Má xót xa cho chuyện hôn nhân dang dở của con, hoặc vì thấy anh Hai hỗn hào, chị Hai đối với Má chẳng ra gì...
Tết, năm đầu khi Má vừa đi, con đưa chồng con về ăn Tết với Má dù tình cảm vợ chồng đã rạn nứt. Năm thứ 2, con không về với Má vì mải đi giao dịch làm ăn (để rồi con mất đi người con hết lòng yêu thương chỉ sau 5 ngày Tết). Năm thứ 3, con đưa bạn gái về ăn tết với Má. Năm thứ 4 con chỉ ở với Má có hai ngày Tết để rồi về lại Tp, chờ những ngày Xuân trôi qua...
Con thích bài "Mùa Xuân của Mẹ" vì câu: chỉ bên Mẹ là mùa Xuân thôi.
Má luôn tin những gì con làm là đúng và sẽ giúp con được HẠNH PHÚC.

===//===
Và từ khi con rời bỏ gia đình để sống đời lang bạt, con chỉ nguyện một điều là Má được nhiều sức khỏe, an vui... và con tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm Má phải rơi nước mắt vì con nữa...
Và mỗi năm, mỗi mùa Vu Lan, con nhắn tin cho bạn bè thân còn Mẹ một câu quen thuộc:
Một bông hồng cho Anh, một bông hồng cho Em và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn Mẹ. Riêng anh Hai, con chỉ nhắn câu đó như một lời nhắc nhở...

Không có nhận xét nào: