Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Má!

Năm trước, Má cứ than đau khớp gối, rồi thỉnh thoảng khớp gối lại sưng đỏ lên. Con ở xa chỉ gọi điện về hỏi thăm Má cầm chừng, vì có "dụ" Má về với con Má cũng xót anh chị công việc đăng đăng đê đê, Má k nỡ đi đâu.
Năm nay, Má đau đến mức k thể lên xuống cầu thang, khớp gối cứ sưng tấy lên, bàn chân Má phù lên cuối buổi. Con lên thăm xót quá mới buộc Má đi khám. Chở Má về đường xa, con ráng né ổ gà (lần đầu chở Má đi xa, được che chở Má, con vui thì ít mà lo lắng thì nhiều, Má yếu rồi!...). Biết Má nén đau mỗi lần dừng xe, con đá chống dìu Má xuống, ráng nương từng bước chân Má, con k dám nhìn vào gương mặt đau đớn của Má, con sợ mình khóc rồi Má khóc theo...
Đưa Má đi khám, bác sĩ nói phương án tối ưu là thay khớp mà Má đã bị biến dạng xương rồi nên có thay thì phải thay cả 2 bên. Má không nói nhưng mặt Má hoang mang, cam chịu. Hỏi bác sĩ nếu cầm cự để kiếm tiền thay khớp thì đc bao lâu? Một năm. Nó như 1 cái hạn định ngặt nghèo với tụi con mà nghiệt ngã với Má. 
Con đưa ra phương án nhẹ nhàng nhất là Má ngồi xe, chỉ đi chuyển khi thật cần thiết mà thôi. Cõng Má vô nhà, Má nhẹ tênh.
Má lại về với anh chị, tháng sau con mới lên thăm Má được vì con cũng bệnh. Má gầy xọp, cổ tay trơ xương. Con nhói lòng.
Mỗi lần Má di chuyển, con giành đẩy xe cho Má. Khách tới thăm hỏi Má 1 câu, Má trả lời mà nước mắt đọng khóe mi. Con quay đi.
Ngày đi gần kề...Mẹ đau. Con chợt sợ. Sợ cái tiếng kêu thảng thốt của chính con trong một ngày nào đó (mà con mong là còn lâu, rất lâu nữa!)
Má! Má ơi!

Không có nhận xét nào: