Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Một nỗi nhớ rất ... lạ


W ơi! Những ngày vừa qua, ta dường như đã hình thành một thói quen khó bỏ. Ta lặng lẽ đợi chờ …như những thằng khờ lần đầu tập hít heroin rồi nghiện lúc nào không biết. Từng ngày qua đi, những giây phút ngắn ngủi làm cho ta thấy vui và nao nao trong dạ. Giọng nói lạ lẫm mà như rót mật vào tai người nghe… ta có tưởng tượng quá không? Rõ ràng là yếu bóng vía mà! Ta khao khát điều gì bản thân ta còn chưa rõ huống chi mà đòi hỏi ở W cụ thể một điều gì. Ta say nắng, ta say sóng, say tình…
Rượu, bình thường ta uống cũng lâu lắm mới say, vậy mà từ ngày biết W dường như ta k cần uống cũng túy lúy, cũng mềm môi khi nghe giọng nói của W…
Chết thật!
W đùa ta chăng? Không, ta biết rằng W cũng rất thật, không định đùa nhưng cũng k có ý cho ta nuôi hy vọng. Chỉ là ta, hay vẩn vơ, thế thôi!
“Giọng nói sao mà nghe mến thương
Êm như suối mát đến soi gương
Dù ai tốt tiếng như ca hát
Cũng chẳng bằng em giọng nói thường

Ước được nghìn năm nghe giọng ấy
Đèo em đi mãi khắp không gian…”
(Sau xe –xuân Diệu)
W ơi!
Đêm
Ở hai đầu nỗi nhớ
Nghĩ về em để nghe tim mình đập
Những nhịp đập lạ thường của khao khát yêu đương.
NgàyBỗng trở nên hoang vu
Khi vắng em, bàn phím buồn không gõ
Gõ những chữ vu vơ gửi về phía thinh không
Ngày nhớ
Đêm mong
Đợi nghe tiếng cười em mới thỏa lòng
Chỉ vậy thôi mà vui, mà đời dài thêm một chút.
W ơi!
Cuộc sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình
Sống mới khó, làm người mới khó
Giũ bụi trần, tự vẫn, cái phủi tay
Bao nhiêu người đòi tự vẫn xưa nay
Em khẽ cười: "biết chừng nào mới chết!”
Cứ vậy mà ta chờ, còn người đi biền biệt
Ngóng chờ nhau mãi suốt chặng đường dài
Ngày qua ngày, nỗi nhớ đã chăng dây
Phủ kín lòng ta, càng đầy thương nhớ…
Đêm nay, đối diện với lòng mình
Chợt nhận ra một điều rất lạ
Rằng đã nhiều lần tự hứa
”Bỏ rượu!” rồi mà mai tiếp tục say!
Kể từ nay Rượu và W là một!
Nhớ W của G, một nỗi nhớ thật là ly kỳ! Không biết sao nữa…Bó tay rồi!

Không có nhận xét nào: