Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Nhận ra

Hồi nhỏ, mình đọc tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao, mỗi lần thấy tả "mùi đàn ông" là mình tự hỏi sao mà "mùi đàn ông" có thể làm cho các bà các cô bủn rủn tay chân, mềm nhũn như con chi chi... Chừng lớn, có bạn, thấy "mùi đàn ông" là "mùi nắng, mùi gió, mùi cát bụi phong trần". Lúc có gia đình, quên mất cái "mùi đàn ông". Khi không vui, mình không thể chịu nổi "mùi đàn ông" hơn một năm trời, tới mức không thể lại gần "ông" nào có mùi.
Gần đây, chiều đông, khí lạnh đặc quánh và lẩn quẩn, mình đi làm về, bước vào con hẻm nhỏ là "mùi đàn ông" nó sộc vào mũi vì đàn ông của nửa xóm xúm vô cái hẻm để vào sân cầu lông, lần nào cũng làm mình phát ói. Cả nửa tháng, mình cứ nghĩ đó là "mùi đàn ông", chừng tâm sự với Xã, Xã nói đó là mùi hôi của Nhím, mình khăng khăng cãi : "Không phải, là mùi mấy thằng cha hôi nách!".
Hic, hôm 2 đứa qua nhà hàng xóm ngó cái chuồng nhím, cha mẹ ơi, nó hôi đặc biệt, hôi khủng hoảng, lúc đó mới tin, mới nhận ra một điều: Té ra, mùi đàn ông là mùi Nhím!  Hehe...
Hèn gì, mình có "ông anh" là Les, "ảnh"  thêm 2 chữ HÔI HÁM vô cái câu mình mượn của Hoài Linh để nói về đàn ông là "cái lũ LÔNG LÁ, THÔ LỖ, DÂM TÀ, ĐOẢN HẬU".

Không có nhận xét nào: