Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

Món quà cho em

Mận xách cặp ra khỏi nhà, sau khi chào bà ngoại bằng kiểu lịch sự khách sáo. Nó hơi dỗi bà, bởi dạo này bà rất hay mắng nó. Mận vô tâm nên không để ý rằng những bữa cơm gần đây không còn xum xuê như trước. Bởi buôn bán khó khăn, ngoại không thu được tiền hàng, trong khi ba má Mận thì làm ăn xa, bặt đi cả mấy tháng nay không ai về thăm Mận.

Nó lủi thủi xách cặp đi, trong cơn tủi hờn, Mận không để ý rằng mình đã đến gần trường học. Tới cổng trường, Mận chợt thấy cái cổng trường sao nhỏ xíu, đến đáng ghét. Trường đông học sinh mà cái cổng chum húm, nhìn phát bực. Mận bước tới, đá vô cái cổng trường một cái bằng ức bàn chân cho khỏi đau và xả cái bực bội trong đầu.

Hai tiết học đầu dài lê thê với nó dù là tiết chủ nhiệm và cô chủ nhiệm cũng là cô giáo dạy Văn của Mận. Cô thấy Mận có vẻ lơ đễnh nhưng cô phớt lờ, bởi cô biết Mận cũng rất quý cô, nhưng hôm nay chắc con bé “có vấn đề”, cô nghĩ vậy. Trống ra chơi, Mận vọt ra khỏi lớp, không lẩn quẩn kiếm chuyện để trò chuyện với cô vài câu vu vơ và thi thoảng nhổ tóc bạc cho cô như mọi khi. Cô nhìn theo coi Mận đi đâu, thấy con bé ngồi bệt xuống góc sân ngay trước cửa sau của lớp, chỗ khuất nẻo ít có học sinh chạy qua lại. Cô lắc đầu, xách cặp xuống phòng hội đồng.

Mận ngồi thu lu, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, rồi hai dòng nước mắt bắt đầu tuôn, nó nhớ ba, nhớ má, nhớ chị. Hồi còn ở chung, má không hay rầy Mận mà chỉ lừ mắt thôi, Mận đã sợ té khói, nên Mận không khi nào làm Má buồn. Còn chị Hai, dù hai chị em hay cãi nhau, nhưng chị Hai cũng hay nhường nó, bởi tánh nó ngang bướng và còn ỷ mình là Út, hay nũng với Má, thế nào Má cũng lừ mắt với Hai, vậy là Mận hí hửng hỉnh mũi lên chọc tức Hai. Chiều qua, vì đi học nhóm nên Mận về muộn, về tới nhà, bước chân vô cửa là Mận hứng nguyên cơn mưa mắng của Ngoại, không nói được lời nào thanh minh. Mận ức lòng, Mận tủi thân nên nước mắt càng rơi nhiều. Có một cái bông vụ tự dưng lăn tròn tới bên Mận, Mận đưa tay quẹt nhanh gò má, cặp mắt đã sưng mọng đỏ hoe. Một cái đầu tóc tém đi ngang qua Mận, cúi nhặt cái bông vụ, Mận quay đi để tránh cái nhìn của tên kia vào gương mặt tèm lem nước mắt của mình. Tóc Tém đi qua rồi, chợt quay lại nhìn Mận lần nữa, làm Mận bối rối quay đi. Chợt Tóc Tém quay người, ngồi xuống bên Mận, lúc đó Mận mới biết Tóc Tém là con gái! Tóc Tém tự nhiên đưa tay lau nước mắt cho Mận. Mận nhìn Tóc Tém, mới thấy đôi lúm đồng tiền xinh thật là xinh, đang cười với mình, Mận ngượng ngùng cúi xuống , đưa mắt nhìn đôi giày bata, trắng sạch của Tóc Tém. Tóc Tém mở lời:

  • Tui tên Ní. Bạn tên gì?
  • Mận - Mận trả lời cụt lủn vì cổ họng đặc sệt.
  • Sao Mận buồn vậy?
  • Hổng sao hết.
  • Mận chơi với tui nghen –Ní cố ý kéo Mận ra khỏi nỗi buồn.
  • Cám ơn Ní. Nhưng tui không muốn chơi.
  • Vậy tui ngồi đây với Mận nghen!
  • Ừ -Mận trả lời dễ dãi, bởi thấy Ní thật dễ thương.

Hai đứa ngồi bên nhau, chừng như kéo dài buổi làm quen bằng sư im lặng. Một lúc sau, Ní ngứa tay, lại lấy dây quấn vào bong vụ rồi tung ra cho nó xoay tít. Mận ngồi ngắm Ní chơi, nó thấy tức cười nghĩ thầm “Con gái gì mà chơi đồ của con trai!”, Mận không khi nào tham gia với tụi con trai bởi mấy thằng nhóc trong xóm Mận, đứa nào cũng chửi thề như quỷ. Mận ghét lắm. Mận nghĩ “Miệng ăn đồ ngon không mà mở miệng ra tục tĩu thì thiệt là hư lắm” nên Mận không giao du với đám con nít ranh đó bao giờ.

Ní quanh quẩn chơi bên Mận như để canh chừng cho Mận đừng khóc nữa. Ní không hỏi lý do, nhưng sự hiện diện của Ní bên Mận làm cho Mận khuây khỏa. Nó không buồn khóc nữa mà lại thấy vui vui khi có Ní bên mình.

Kể từ đó, mỗi ngày Ní đi học đều ngang qua nhà Ngoại để rủ Mận đi cùng, nhưng không bao giờ dừng trước nhà Ngoại mà chỉ cần đúng giờ, là Mận chào Ngoại, xách cặp ra khỏi nhà quẹo qua con hẻm, y như rằng một lát Ní chạy xe đạp tới rồi dừng xe cho Mận leo lên. Đôi bạn cùng nhau đến trường, ngồi với nhau một lát, hoặc Mận ngồi ngắm Ní chơi những trò chơi “độc lập”. Bởi Ní cũng thích một mình như Mận, nhưng ở lứa tuổi của Mận và Ní, một mình mãi cũng có lúc chán, mà kiếm đến đám đông xô bồ lại không quen cho nên hai đứa thân nhau! Có hôm Ní mang theo hai cái bánh bao nóng hổi để tới trường hai đứa vừa ngồi ăn, vừa trò chuyện. Có hôm, Mận lén Ngoại, pha một lần hai gói mì ăn liền xong chắt hết nước sôi ra, xịt vô chút nước tương, sốt mayonaise và tương ớt rồi trộn lên, xắt 1 cây xúc xích vô đó rồi bỏ vô bọc. Ngoại thấy Mận lục đục dưới bếp thì tưởng nó ăn sang ở nhà, đâu có biết Mận xách mì nấu khô với đôi đũa lên trường ăn cùng “bạn hiền”.

Những lần ăn chung như vậy, Mận thấy Ní vui lắm, mắt nó sáng lên long lanh khi nhìn Mận, rồi gật gù ra chiều mì Mận trộn “ngon nức nở!” (câu Ní hay dùng). Hoặc những buổi trưa tan học, những giờ chơi nực nồng, đôi bạn cũng san sẻ nhau miếng nước lọc.

Hai năm sau, tình bạn cứ vậy mà nảy nở, lớn lên và sâu đậm dần. Ní gầy, dong dỏng cao, ngăm đen, còn Mận lại đậm người, cũng không trắng lắm nhưng lại khỏe khoắn, nhanh nhẹn. Đặc biệt đôi bạn chẳng bao giờ cãi nhau, chừng như giữa hai đứa chỉ có sự ngọt ngào, ân cần chăm sóc. Thậm chí, Ní ghét những gì mà Mận nói Mận ghét và ngược lại.

Thi cuối cấp, Ní và Mận động viên nhau vượt qua kỳ thi với những lá thư ngắn ngủi, không phong bì nhưng lúc nào cũng bắt đầu bằng câu “Mận thương” hoặc “Ní mun yêu quý của Mận”. Mận lúc nào cũng dài dòng, Ní lúc nào cũng ngắn ngủn mà đậm đà tình cảm. Tình cảm trong sáng đó, không mấy ai có được.

Đôi bạn đã thi đậu vào cùng trường cấp III. Tình bạn lại càng gắn bó, Ní đã thôi không còn chơi những trò của con trai. Hai đứa như hình với bóng từ lớp 7 cho đến gần hết 3 năm trung học.

Cho đến một ngày ... hai đứa không gặp nhau. Tối hôm trước, hai bạn còn chia tay nhau sau giờ tan học lớp Anh văn ở trung tâm. Sáng hôm sau, Mận đợi mãi không thấy Ní qua đón mình, lòng hoang mang lo lắng, không biết Ní có chuyện gì. Buổi trưa qua nhà thì thấy khóa cửa, Mận bật khóc ngon lành rồi Mận quay về ăn cơm với Ngoại. Ăn cơm chiều xong lại xin phép qua nhà Ní lần nữa. Thấy nhà Ní sang đèn, Mận mới dám kêu cửa, không phải Ní ra đón Mận với cái dáng dong dỏng và nhanh nhẹn mọi khi mà là Má của Ní. Mận gật đầu chào, bà mở cửa cho Mận vô nhà, Mận lo lắng hỏi:

  • Ní đâu hả bác?

  • Ní trong phòng nó kìa con. Đêm qua nó sốt tới 39 -40 độ, bác đưa vô bệnh viện, bác sĩ bắt nhập viện tới hồi chiều nay nó bớt nhiều rồi cứ đòi về, mới xong thủ tục xuất viện rồi mẹ con vừa về tới là con đến.
Mận nóng ruột

  • Con vô với Ní nghen bác!
  • Ừ, vô coi nó ngủ chưa, hồi nãy đi đường ghé ăn tô phở rồi về cho nó uống thuốc, thấy nó đừ lắm.
  • Dạ.

Mận bước nhanh tới đẩy cửa phòng Ní. Ní của Mận nằm trên giường, bẹp dí như con tép kho. Mận thương bạn quá, bèn ngồi xuống bên cạnh giường. Tiếng cửa m làm Ní tỉnh dậy, thấy Mận, mắt Ní sang lên. Mận cầm tay Ní mân mê.

  • Ní khỏe chưa?

? Ní gật nhẹ

  • Ní đỡ rồi mà.

  • Ní làm sao mà bị sốt? - Nước mắt Mận rơi nhanh làm Ní quýnh lên, vừa lau nước mắt cho Mận vừa vỗ về

  • Mận à, Ní không sao mà ! Ní khỏe rồi. Mận đừng khóc. Đừng khóc mà!
  • Ní !
  • Ơi ! Ní đây !
  • Mai mốt không được bịnh nữa nghe chưa ?
  • Ní biết rồi ! Ní không được bịnh nữa, kẻo người ta lo.
  • Hứ ! Ai thèm lo cho Ní. Ghét ! Chắc lại nửa đêm ra ngồi ngắm sao 1 mình, nhớ anh chàng nào chớ gì ?
  • Cái gì iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ?
  • Tui nói có người ngồi ngắm sao nhớ ai đó, bộ không phải sao ?

Ní bật dậy, đứng lên khép cửa phòng rồi ngồi xuống bên Mận. Xoay người Mận lại, Ní nhìn vào mắt Mận

  • Nghĩ sao mà nói tui nhớ anh chàng nào ?
  • Thì nhớ anh chàng nào là nhớ anh chàng nào chứ sao ? - Mận cố tình trêu bạn.

Mặt Ní sầm xuống

  • Mận về đi !
  • Hứ ! Khi không đuổi người ta về hả ? - Mận làm già, lần đầu tiên thấy Ní dỗi mình Mận càng tức cười nên cố tình trêu.
  • Tui về thiệt à nghen - Mận giả vờ đứng lên.

Ní không nói không rằng, chụp tay Mận kéo lại, mất đà, Mận té luôn lên người Ní, Ní tiện thể nằm lăn ra giường. Rồi Ní đặt lên má Mận một cái hôn thăm dò, giả như vô tình.

Mận đỏ ửng mặt mày, cảm giác gò má mình vừa chạm phải một cục than. Ní nằm yên coi phản ứng của Mận ra sao. Mận không tránh ra khỏi Ní mà dụi đầu vào vai Ní.

Ní nghe như máu cuộn khắp châu thân. Ní vòng tay, ôm lấy lưng bạn. Lúc đó, Mận mới khẽ lăn xuống khỏi người Ní. Đôi bạn nhìn nhau, mắc cỡ, ngượng ngùng không nói được điều gì. Mận lại dụi mặt vào vai Ní một lần nữa. Ní sung sướng ôm chặt lấy Mận, đặt môi mình lên trán Mận. Lần này, Mận ngước lên. Môi họ chạm vào nhau…









Không có nhận xét nào: