Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Tình tôi mong manh lắm

Một đêm, buồn buồn trong bụng bèn viết một truyện tâm lý. Nội dung hơi nặng nề, thực và trần trụi. Đưa qua BAN BIÊN TẬP, BAN BIÊN TẬP đọc xong nín thinh. Lát sau BAN BIÊN TẬP ôm TÁC GIẢ, hỏi: Tại sao viết truyện đó? - Thì viết truyện tâm lý thôi mà!
Thế là BAN BIÊN TẬP cho một tràng: Nào là trần trụi, thiếu tình người, BAN BIÊN TẬP bị ám ảnh...
Hu hu, thế là không được XUẤT BẢN.
TÁC GIẢ nằm buồn hiu, ôm cái lưng BAN BIÊN TẬP cố ngủ.
2 hôm sau, BAN BIÊN TẬP cho TÁC GIẢ đi học BÁN THUỐC, đành gác lại sự nghiệp VĂN CHƯƠNG.
Trưa này, ăn cơm xong, TÁC GIẢ nhào vô lòng BAN BIÊN TẬP nằm. BAN BIÊN TẬP kể có hôm BAN BIÊN TẬP nằm mơ thấy TÁC GIẢ nín thinh dẫn con vô Sì gòn, hỏi k thèm nói. TÁC GIẢ nói bình thường hay gây, chừng nào hết gây thì nín thinh vậy à. BAN BIÊN TẬP liếc TÁC GIẢ một cái muốn thủng áo.
Hì hì, TÁC GIẢ yêu BAN BIÊN TẬP mà! Ha!


Không có nhận xét nào: