Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Nhạc gia

Nhạc phụ phóng xe từ Thuận Châu về Sơn La ba mươi mấy bốn chục cây số, còn đùm đề theo bánh Choco pie cho cháu, loay hoay lại hỏi "cháu đâu?" (Ông không nhớ cháu phải đi học cả ngày, cứ nghĩ như hồi xưa, con nít thì học một buổi, còn một buổi chạy lăng quăng sau vườn theo ông bắt cá, tới nỗi tùm luôn xuống ao bơi như con ếch!).
Đợt sau, ông lại xuống, mang cho một túm cả nửa chục cá, con to to, kho với tương từ quê mang về, 3 đứa ăn trong mấy ngày mưa cộng với đợt rét nàng Bân, tốn cơm quá cỡ.
Có hôm, ông lại túm theo một túi rau to tướng "Mẹ mày gửi". Hí hí, giờ cơm, 2 đứa nhìn nhau cười "Thế là tụi mình cũng gom hết nửa vườn rau của Mẹ, đợt trước 3 cái bắp cải, nửa luống xà lách, đợt này bố mang xuống nữa, đúng là ...con gái cái bòn ha!"
Nhạc mẫu được con gái út biếu cái điện thoại, "rể điên điển" thấy vậy biếu Mẹ cái sim, Mẹ rảnh rảnh mang ra sau hè nheo nheo tìm số bấm gọi thăm Bà (hic, Bà có dâu mới ở thủ đô, bỏ con bỏ cháu để dâu mới dẫn đi chùa mãi nên Mẹ nhớ!).
Con gái ở xa, nửa tháng, có khi một tháng mới đùm đề kéo về thăm nhà nên thỉnh thoảng "rể điên điển" bấm gọi hỏi Mẹ khỏe không? Mẹ bảo: "Khỏe ...một nửa!" - "Gì kỳ vậy Mẹ?" - "Thì nửa kia tao ốm!" (Bó tay với kiểu tự trào của Mẹ).
Vậy chớ mỗi lần về, Mẹ dí bắt gà làm cơm cho cháu, mỗi đứa một cái đùi, đứa lớn Mẹ gắp miếng nạc to to cho vào chén của nó. Còn Mẹ, hề hà, hệch hạc ăn một chén qua loa rồi lại ôm cháu cho con gái ăn cơm!
Thỉnh thoảng, nghe chuông điện thoại reo, nhấc máy không nghe tiếng Mẹ mà tiếng cháu i a. Chừng về tới nhà hỏi ra mới biết, không có đồ chơi cho nó, Mẹ đành "mua chuộc" nó bằng điện thoại, nó đập làm sao mà gọi nghe cứ rè rè rẹt rẹt như bụi tre sau nhà gặp gió.
Tụi mình trẻ nóng tính, dạy con cứ hét ầm ầm, về nhà rủ con rửa chén, nó à ơi, mình lại hét thì Mẹ bênh cháu, nhẹ nhàng rầy tụi mình "Con còn nhỏ thì dạy nó đàng hoàng, chứ la nó cái gì?"
Vừa rồi, 2 đứa rù rì bàn bán bớt chiếc xe De luxe cổ, Xã bảo nhờ em rể, Mẹ nạt ngay "Hỏi Bố mày chứ hỏi gì nó" (Hí hí, mình biết ngay nhạc Mẫu biết tính nhạc Phụ không thích bị ...qua mặt!). Xã định giá bèo kinh khủng, mình cãi, lát sau nhạc Phụ mang "xiền" về, còn cao hơn định mức được 700K. Hehe.
Chừng 3 đứa đùm đề lên ngựa chiến về Sơn La, nhạc Mẫu và nhạc Gia, mỗi người ôm một đứa cháu, mắt lưu luyến trông theo. Ấm ơi là tình!

Không có nhận xét nào: