Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

Ở đâu thì người ta không sợ chết?

Xin thưa là ở chỗ có nhiều thiên tai.
Đêm qua, vừa tắt đèn bỗng nghe rầm rầm, rào rào như đất đá lăn xuống bên hông nhà. Mình hỏi, Xã nói chắc mấy thằng nhậu quánh nhau. Mình nói không phải. Sáng ra, y như rằng, thằng mập hàng xóm bảo dãy núi trước nhà đêm qua có "khủng long sống dậy", nó còn "trù" bằng giọng đểu (nhái tiếng Nam mình): "Nhà chị trong kia sát với đồi đó nhe, nó lăn xuống là tiêu luôn!". Mình không trả lời. Đi vô nhà, hun tạm biệt cho Xã đi làm, mới nghĩ ra rằng nếu ở chỗ có nhiều vụ HÒN ĐÁ LĂN BÊN ĐỒI, HÒN ĐÁ RỚT XUỐNG NHÀNH MAI... thì có lẽ nên thảnh thơi, vui ca mà sống chớ đừng sợ chết.
Bởi, cái CHẾT chính là sự TRỞ VỀ sau một chuyến VIỄN DU vui chơi nơi CÕI TẠM này mà thôi.

Cách nay 2 hôm tự dưng CHỊ nhắn tin "Đóa hoa vô thường. Chúc GPC luôn vui, khỏe, an" làm mình nhớ 1 bài viết để tưởng nhớ Blog Ngôi sao Hồng Kông với tựa đề "Đóa hoa vô thường... đã thôi ở trọ trần gian".

Không có nhận xét nào: