Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Miền Nam ơi! Nghĩ mà thương

Chiều dở chứng thèm kẹo, lấy cái kẹo dừa chuối, đặc sản Bến Tre mua từ hồi tháng 7/2012 ra ăn. Nhớ hồi mua ngẫu hứng tại quán cơm ven đường. Ông chủ kẹo ngồi xuống bên ghế nói bằng giọng buồn buồn tâm sự:  Khó quá cô, sở kẹo của tụi tui giờ chỉ làm cầm chừng cho anh em sống qua ngày. Cô ăn thử, được mơi mốt ghé lại mua giúp.
Mình nghe cay đắng, nghĩ thầm: Tui đi xa lắc xa lơ rồi chú ơi! Đành mua giúp 2kg, định bụng mang về làm quà. Chừng ra tới SL, kẹo ngon quá, làm mình nổi máu kẹo kéo, để dành ăn từ từ. Thỉnh thoảng thèm lại nếm chút quà quê.
Chiều nay, mở ra lớp vỏ bánh phồng còn giòn tan, ăn mà thương miền Nam hào sảng nên nghèo hoài. Có đâu như Sơn La, nhập hàng trong SG, toàn bán gấp đôi, gấp ba. Hic. Chưa kể thái độ bán hàng kẻ cả đến độ riết rồi cái gì mình cũng muốn tự cung tự cấp, hổng thèm đi mua nữa!

Không có nhận xét nào: